Trí tuệ người Do Thái hàng nghìn năm: Có một đồng tiền, khi tiêu cũng phải phát huy hết toàn bộ giá trị của nó!
1. Tìm ra điểm cân bằng giữa giàu và nghèo, bận rộn và nghỉ ngơi
Người nghèo là người như thế nào? Người giàu là người như thế nào?
Trước kia, mọi người cảm thấy trăm phú, triệu phú đã là người có nhiều tiền rồi, nhưng với xã hội ngày nay, đừng nói tới triệu phú, tỷ phú ngày càng nở rộ.
Có thể trong mắt người nghèo, tiền lương trên 50 triệu đồng đã được tính là người giàu, nhưng người có lương 50 triệu đồng lại cảm thấy người có lương 200 triệu mới là người giàu, mà người có lương 200 triệu lại có sự theo đuổi càng cao, càng xa hơn nữa, lên tới hàng tỷ đồng.
Hoàn cảnh và trải nghiệm cuộc sống của mỗi người là khác nhau, đương nhiên khía cạnh nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau. Bất kể mỗi người có quan điểm gì, chúng ta cần tự có sự phán đoán đúng sai, tìm được điểm cân bằng giữa “giàu nghèo”, “bận nghỉ”.
Khi nghèo thì đừng tự oán tự trách, khi giàu thì đừng lười biếng nghỉ ngơi. Tìm đúng phương pháp, hiểu được ý nghĩa của việc kiếm tiền, xác định rõ phương hướng, sau đó tiến về phía mục tiêu.
2. Thay đổi quan niệm: “Chỉ tiết kiệm, không tiêu tiền”
Người Do Thái cho rằng, cho dù tiêu một đồng tiền, cũng phải phát huy hết toàn bộ giá trị của nó!
Tuy ta thấy, người Do Thái rất “thích tiền”, nhưng trên thực tế, họ thấy: không có tiền để tiêu, thì giống như bỏ một viên đá xuống hòm, trừ nặng ra thì chả có điểm gì khác cả.
Trong cuộc sống rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cố hữu, cho rằng chỉ có tiết kiệm tiền, mới là cách bền vững nhất. Điều này không sai, nhưng gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng không những sẽ không tăng giá trị, mà còn sẽ bị mất giá bởi lạm phát.
Dựa vào lợi nhuận của ngân hàng để kiếm tiền, chắc chắn sẽ không giàu có, chi bằng cầm tiền đi tham khảo một vài hạng mục đầu tư quản lý tài chính, làm cho “tiền đẻ ra tiền”!
Vì không có tiền, chúng ta ăn, mặc không bằng ai cả. Người ta có tiền ăn ngon, uống kĩ, sống trong cao ốc, ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, chúng ta chỉ có thể nhìn, sau đó đả kích tinh thần, không có cách nào khác.
Vì không có tiền, thân phận và địa vị của chúng ta cũng thấp hơn so với người ta. Nhìn lúc kính rượu mà xem, toàn là kính người có tiền thôi. Khi giao lưu, thường là người có quyền có thế mới có trọng lượng. Còn chúng ta thì sao? Chỉ có thể nghe theo bất kì ai sắp xếp. Nếu không thì có cách gì à?
Tôi nghĩ, cách duy nhất là kiếm thật nhiều tiền. Kiếm thật nhiều tiền, có thể nâng cao chất lượng sống của mình, có thể nâng cao giá trị bản thân nữa. Nhưng, không phải nói kiếm tiền là kiếm được ngay. Người năng kiếm tiền là thiểu số, đa số là người không kiếm được nhiều tiền. Đa số là kiếm tiền bằng thể lực, nhưng bỏ ra sức lực nhiều thế nào, cũng không kiếm được là bao.
Có tiền trong tay, ngủ cũng ngon hơn. Có tiền có thể cải thiện được mối quan hệ trong gia đình mình. Không có tiền, bố mẹ, vợ con cũng xem thường bạn. Có tiền, vợ sẽ luôn mặt mày rạng rỡ chào đón bạn. Đến người thân còn quan tâm đến lợi và thế, huống chi người ngoài.
Thế giới này cũng rất thực tế. Thực tế đến khắc nghiệt. Cách xa tiền, cơ hồ như chúng ta chả làm được gì cả. Có tiền, có thể xây dựng tốt mối quan hệ giữa người và người, cũng có thể khiến gia đình hòa thuận. Phàm tục nhiều chuyện, mỗi chuyện khác nhau, không phải một, hai câu là có thể nói rõ được.
Theo Long Đỗ
Doanh nghiệp và tiếp thị